[Đoản văn] Câu chuyện về đại tiên và hồ ly

[Câu chuyện về đại tiên và hồ ly]

[大仙与狐狸的故事]

[Đại tiên dữ hồ ly đích cố sự]

Tác giả: không rõ

Chuyển ngữ: GV

Nguồn: tieba

1127914931494f18d8l

 

Tư Phàm tiên quân có danh tiếng rất tốt trong thiên giới.

 

Y làm người chính trực điềm tĩnh, ăn nói cẩn trọng, lại trông rất văn nhã tuấn tú, đầy khí khái tiên gia.

 

Hôm nay là ngày đại thọ của Vương Mẫu. Tư Phàm tiên quân bảo là có bệnh nhẹ trong người nên xin được phép cáo lui sớm. Y ra khỏi Nam Thiên Môn, cưỡi lên một đám mây lành, bay về nơi phi thăng của y, Tiểu Đào Sơn.

 

Y đáp xuống đỉnh núi, tìm đến bên một mái nhà tranh nhỏ, bước vào trong nhà thì thấy một khối cầu nhỏ màu trắng trên án, y nói: “Hahaha, tiểu hồ ly gầy gò, ngươi xem bổn tiên quân mang thứ gì đến cho ngươi đây? Bổn tiên quân thấy ngươi quả thật quá mong manh, nên mới trộm thanh dưa leo trong Bàn Đào Viên. Nào nào nào, đừng khách khí với bổn tiên quân… Để bổn tiên quân đút ngươi… ngươi hãy ăn nó đi ~”

 

“Chít chít… ưm.”

 

Hồ Ly yếu ớt vừa ngậm dưa leo trong miệng vừa dõi theo chiếc bóng đã rời xa của tiên quân với đôi mắt rưng rưng nước mắt, trong lòng căm hận không ngớt.

 

Trên trời một ngày, dưới trần một năm.

 

Từ Phàm tiên quân thức dậy thật sớm, từ chối lời hẹn đi ngắm Ngân Hà của Dao Dao tiên tử, một mình cưỡi mây lành bay đến Tiểu Đào Sơn.

 

“Hí hí hí, tiểu hồ ly ngốc nghếch, bổn tiên quân đến xem thử ngươi có lớn lên chút nào không. Hửm? Sao chân ngươi lại bị thương thế này? Nào nào nào, để bổn tiên quân băng bó cho ngươi ~~~”.

 

“Chít chít.”

 

“Ngươi né cái gì? Chẳng lẽ ngươi chê bổn tiên quân băng bó ngươi thành hình con thỏ sao? Tiểu hồ ly và tiểu thố tử vốn chẳng khác gì mấy mà… Ưm, ngộ thật, ngộ thật, bộ dạng này của ngươi thật là thú vị quá đi mất. Nào, hãy xem bức chân dung tuyệt đẹp của bổn tiên quân vẽ ~~~”

 

Đội cái nơ tai thỏ trên đầu, tiểu hồ ly nhìn bức tranh “Con thỏ ăn củ cải” mà lệ nóng lưng tròng. Mực ở trên tranh vẫn chưa khô thì người đã đi xa. Nó tức giận lấy bộ móng vuốt vẫn tạm có thể hoạt động được ra xé nát bức tranh.

 

Lâu rồi Tư Phàm tiên quân không sang uống rượu chơi cờ với Bích Đan tiên hữu, Bích Đan cảm thấy hết sức kỳ lạ. Hắn thấy Tư Phàm tiên quân bước ra từ tiên cư của mình, gương mặt vẫn nghiêm túc như mọi ngày. Tư Phàm tiên quân vô cùng nghiêm chỉnh ra khỏi nhà  rồi lại vô cùng nghiêm chỉnh cưỡi mây lành trong nhà, lả lướt đi mất. Bích Đan đang cảm thấy nhàm chán nên cũng đi theo.

 

Hắn thấy Tư Phàm tiên quân vừa hạ phàm là đến ngay ngôi nhà y ở lúc còn làm người, nét mặt của y cũng thay đổi hẳn. Y xách từ trong nhà ra một cục bông trắng như tuyết có cái mặt đầy bi tráng: “Be be be, tiểu hồ ly trụi lông đuôi, ngươi nguýt ta làm gì, ta chỉ muốn biết bút làm từ lông hồ ly thì có gì khác với bút lông sói thôi mà. Tuy là ngươi bị trụi lông đuôi nhưng vẫn là một con tiểu hồ ly xinh đẹp, ngươi… cắn ta làm gì!”

 

Bích Đan tiên quân cảm thấy mắt mình đui rồi, một người ngày thường nghiêm túc như Tư Phàm lúc không người lại có bộ mặt như thế, thật là muôn phần kinh hãi. Hắn nghĩ ngợi hồi lâu rồi kết luận rằng chung quy Tư Phàm tiên quân cũng là người phàm phi thăng thành tiên, khác với những tiên nhân đoan chính lãnh đạm bẩm sinh kia.

 

Trên trời ngàn ngày, dưới trần ngàn năm.

 

Tiểu Đào Sơn đương mùa hoa nở, Tư Phàm tiên quân vừa bước đến trước cửa mái nhà tranh của mình, đã thấy một chiếc bóng trắng, liền cười nói theo quán tính: “Hahaha, tiểu hồ ly khờ khạo, ngươi đợi bổn tiên quân nôn nóng lắm rồi phải không… Ớ, vị huynh đài này, huynh đứng trước cửa nhà ta làm gì?”

 

Ánh mắt của vị bạch y nam tử kia rất lạnh, thấp thoáng một tia căm hận xen lẫn trong màu đen của đôi đồng tử: “Nơi này vắng bóng người đã lâu, ngươi có bằng chứng gì nói đây là nhà của ngươi?”

 

“Ta ra ngoài vân du đến nay mới về, không ngờ đã nhiều năm trôi qua, con hồ ly kia ắt cũng… Khụ khụ khụ, huynh đài, ngươi có nhìn thấy một con tiểu hồ ly, nó to chừng ba trái lê, lông thuần một màu trắng muốt, vô cùng xinh đẹp đáng yêu không?”

 

“Ồ? Chưa thấy bao giờ, đối với ngươi mà nói, con hồ ly đó quan trọng lắm sao?”

 

Ánh mắt tiên quân trở nên vô cùng dịu dàng: “Tất nhiên. Tuy ta chỉ vô tình cứu nó từ tay thợ săn, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nó ta đã cảm thấy nó trắng trẻo khả ái, vô cùng đáng yêu.”

 

Khi nghe đến đây, ánh mắt vốn sắc bén của người thanh niên cũng dịu xuống một cách bất ngờ, ai dè cậu lại nghe Tư Phàm tiên quân hạ giọng nói: “Huống hồ chi cuộc sống trên trời khô khan như vậy, nếu ngay cả một con tiểu hồ ly cũng không có để chơi nữa thì còn niềm vui nào cơ chứ?”

 

Đang chìm đắm trong những ký ức tốt đẹp về tháng ngày chung sống hài hòa với tiểu hồ ly nọ, Tư Phàm tiên quân bỗng cảm thấy thân mình nhẹ hẫng, y phát hiện mình bị thanh niên áo trắng kia vác vào trong nhà tranh, rồi lại bị ném lên giường. Y vừa định nói “láo xược” thì nhận ra mình đã rơi vào trạng thái: “thân không thể động, miệng không thể nói”.

 

“Hahaha.” Gã thanh niên đang đè lên người y khẽ bật cười: “Thời gian ngàn năm đủ cho một con tiểu hồ ly tu luyện thành tiên.”

 

Hắn nghiến răng liếm lên chiếc cổ sớm đã lõa lồ của tiên quân, nói: “Huống hồ chi, ta là con của hồ vương, tư vị của dây trói tiên này… “dễ chịu” lắm đúng không? Hửm? Tư Phàm?”

 

“Ưm ưm…”

 

“Tư vị của OO Đan này… cũng không tệ đúng không? Hửm? Tư Phàm?’

 

“Ưm…”

 

“Tư vị của tình yêu nam nữ… nam cũng thoải mái lắm đúng không? Hửm? Tư Phàm?”

 

“Ưm… ưm… chỗ đó…”

 

“Ta đã tháo dây trói tiên rồi, nếu ngươi thực sự thấy thích thì tự mình cử động thử xem… chân dạng rộng ra một chút… Tư Phàm.”

 

Trên mặt Tư Phàm tiên quân sớm đã một mảng ửng hồng, y nhắm hai mắt lại. Phật tổ vô lượng, tùy hắn vậy.

 

Ngoài cửa có người nói sẽ: “Vị thần tiên đó sao giờ mới đến? Đại vương đã đợi cả ngàn năm hơn rồi, trông hắn cứ khờ khạo thế nào. Đến trễ như vậy chắc bị giày vò thảm lắm nhỉ ~~~ Tích tụ cả ngàn năm, cho dù là thần tiên, cũng khó mà chịu đựng nổi.”

 

“Xuỵt… nhỏ tiếng thôi, không thấy đại vương lại xù lông rồi sao?”


HẾT

5 thoughts on “[Đoản văn] Câu chuyện về đại tiên và hồ ly

  1. Pingback: Đoản Văn (2 pages) | Động Màn Tơ

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤