[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C4

CHƯƠNG BỐN

Thân là ông chủ nhỏ của tiệm đồ cổ, ngoại trừ thuộc tính gian thương ra, Ngô Tà tự nhận mình là một thanh niên tốt có học thức, có giáo dục, có khí độ, hẳn là sẽ nhanh chóng làm thân với những người cùng đi Sơn Đông lần này mới phải. Phan Tử và Đại Khuê đều đã giải quyết xong, chỉ còn sót mỗi tên đang ngồi ngủ kia!

Nhắc tới ngươi này, Ngô Tà đã từng gặp qua, thực sự đã từng gặp qua, ở ngay dưới nhà chú Ba cậu. Chính là thằng nhóc thối tha đã cuỗm mất cây Long Tích Bối của cậu.

Cuỗm mất cây Long Tích Bối của cậu thôi thì cậu cũng không tính toán làm gì. Nhưng tại sao người này cứ phớt lờ những lời chào của cậu suốt, hết nhìn trời thì đi ngủ, hắn tưởng hắn là người đẹp ngủ trong rừng đang đợi hoàng tử đến đánh thức hắn dậy bằng một nụ hôn sao?

Xí! Hắn chỉ là một bình dầu kín miệng tên Muộn Du Bình thôi!

Ngô Tà căm phẫn đặt biệt danh cho anh bạn trẻ đang say giấc nồng. Cậu sẽ không bao giờ thừa nhận sở dĩ cậu đặt ních nêm cho hắn là vì cậu ghen tị hắn đẹp trai đâu.

Trên giang hồ có một câu nói thế này, những người con gái yếu ớt và các cụ già trẻ nhỏ đơn côi đều không được ức hiếp, vì những ai trông càng dễ ức hiếp thì lại càng không phải dạng vừa đâu.

Thế là Ngô Tà mau chóng được thấy Muộn Du Bình không còn là nỗi vướng bận nữa: hai ngón dài đặc biệt của Phát Khâu Trung Lang Tướng, phong thái điềm đạm gặp biến không hoảng, máu quý thần kỳ có thể xua đuổi bọ ăn xác và thứ từ trường mãnh liệt có thể khiến cho nữ quỷ ngàn năm quỳ gối… Mẹ nó tên này có phải chơi Đạo Mộ Online nhiều quá rồi lén hack không đây? So với hắn, lính mới tò te như Tiểu Thiên Chân đây đúng là có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Nhưng người hắn mềm như phụ nữ vậy, chẳng lẽ là nữ giả nam trang ư?” Ngô Tà vừa yy về thân phận thực sự của Muộn Du Bình vừa đỡ hắn về phía nhà khách trong thôn.

Vì thiếu trau dồi thể lực, nên sau khi đặt tên Muộn-Du-Bình-tuy-người-mềm-như-phụ-nữ-nhưng-cân-nặng-trăm-phần-trăm-đàn-ông lên giường, toàn thân ông chủ nhỏ Ngô Tà đều mệt đến muốn gục đến nơi. Bạn nói xem người này thân thì mềm mại như vậy mà sao lại nặng thế kia?

Véo một cái xem như báo thù trên eo của cái người đang nằm trên giường không có khả năng phản kháng kia, Ngô Tà vờ vịt lắc đầu chậc chậc mấy cái. Vòng eo này chắc còn mềm hơn mấy cô gái bình thường nữa?

Cái móng vuốt còn lại véo mặt Muộn Du Bình một cái: “Muộn Du Bình chết tiệt, anh dám lờ tôi này!”

Một giây sau đó, Ngô Tà suýt đã chết sặc vì nước miếng của mình.

Cái tên Muộn Du Bình hôn mê nửa ngày trời vì mất máu quá nhiều, bị cậu vừa lôi vừa kéo hết một lúc lâu mà vẫn không tỉnh, ngay thời khắc mấu chốt này lại mở to mắt ra. Đôi đồng tử như đàm nước sâu không thấy đáy lạnh lùng nhìn cậu.

Ngô Tà bỗng thấy hơi bị thốn trứng.

Trong cửa Thanh Đồng

“Cún Con Bé Bỏng à, cháu của cưng đúng là hồn nhiên ngây thơ thật đấy, đáng yêu ghê à.” Xem xong một loạt kịch hay, Trương Khởi Sơn nói mà như cười như không.

Ngô Lão Cẩu nhìn Ngô Tà trong gương Thanh Đồng bối rối bỏ chạy thì sa sầm mặt lại.

Nếu Ngô Tà chỉ mới năm sáu tuổi thì câu nói này của Trương Khởi Sơn rất xuôi tai. Nhưng hiện giờ Ngô Tà đã là thanh niên tốt 25 tuổi rồi. Hồn nhiên, ngây thơ, đáng yêu gì gì đó nghe sao kỳ kỳ. Nhưng vì bênh cháu, Ngô Lão Cẩu vẫn lườm Trương Khởi Sơn một cái: “Cháu trai của gia đương nhiên đáng yêu rồi!”

“Không đáng yêu bằng cưng.” Trương Khởi Sơn vừa ôm Ngô Lão Cẩu một cách thân mật vừa nói.

“Không được dùng “đáng yêu” để miêu tả ta!”

“Không đáng yêu, gia yêu…” Cùng với những lời yêu đương không biết xấu hổ là những nụ hôn vừa thắm thiết vừa nồng nhiệt như lửa rơi xuống, rồi lại một gian kiều diễm, điên loan đảo phượng, chăn dấy sóng đỏ… [Nói chung là H đó]

Đợi đến khi Ngô Lão Cẩu một lần nữa nhớ đến đứa cháu ngoan hồn nhiên ngây thơ của mình thì họ đã vào trong đấu rồi. Trương Khởi Linh vửa biểu diễn cho mọi người xem tuyệt kỹ “Một bàn tay vàng, hai ngón rút gạch tường”, khiến cho ai cũng kinh ngạc, trong mắt Ngô Tà càng phát ra thứ ánh sáng vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

“Tộc trưởng của mấy người bị tình nghi là đang thể hiện đấy.” Ngô Lão Cẩu khàn giọng khiếu nại. Hơi nước tích lớp ở khóe mắt mãi vẫn không tan. Đôi môi đỏ tấy ướt át khiến y thêm một phần quyết rũ, bớt một chút anh khí.

“Cún Con Bé Bỏng, cưng ghen tị thì cứ nói ra.” Trương Khởi Sơn chồng người lên lưng của Ngô Lão Cẩu, thứ khí tức ấm nóng phả cả lên vai y.

“Gia ghen tị cái rắm! Chẳng phải chỉ là ngón nghề hai ngón dò lỗ? Đồ nghề của gia là đinh ba tấc!” Trọng lượng trăm chục cân đè lên thân, đối với một người vừa tập thể dục kịch liệt xong toàn thân vô lực như Ngô Lão Cẩu mà nói, quả thật là hơi bị nặng: “Ngươi xuống ngay cho gia.”

Trương Khởi Sơn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh Ngô Lão Cẩu, một tay vòng qua eo y, mặt đầy thương tiếc nói: “Gia thì ghen tị lắm, ngón nghề hai ngón dò lỗ này…” Bàn tay hư hỏng trượt xuống, ấn ấn xung quanh cái lỗ nhỏ vẫn chưa hoàn toàn khép lại: “Mà dùng ở đây, hẳn là tiện lắm.”

“Đừng có sờ mó lung tung, gia phải trông cháu nội!” Ngô Lão Cẩu trợn mắt nguýt hắn một cái, rồi dùng lực đập tay hắn ra. Không thèm đoái hoài đến Trương Khởi Sơn, y dời sự chú ý về lại tấm gương. Trong đó, Ngô Tà đang luống cuống sờ tường căn mộ để tìm cơ quan với động tác vô cùng vụng về.

“Không kinh nghiệm, không thân thủ, không có gan, lão Tam nhà cưng dám dẫn nó xuống mộ đúng là nuốt phải gan hùm, không biết lợi hại mà.” Trương Khởi Sơn không phải loại người dịu dàng uyển chuyển, cứ thế nói toẹt ra đúng trọng điểm.

Ngô Lão Cẩu hung hăng lườm Trương Khởi Sơn một cái, tiếc là hơi nước trong mắt chưa tan hết, cái lườm đó chẳng những không chút uy lực nào cả mà còn đầy cám dỗ đối với người nào đó: “Đó không phải Tam Tỉnh, mà là Giải Liên Hoàn.” Nhìn cảnh tượng thằng cháu suốt ngày khoe khoang khoác loac kia đã tìm thấy và ấn vào cơ quan, kết quả là bị lọt xuống dưới, Ngô Lão Cẩu thở dài một tiếng: “Trước giờ tôi luôn muốn chấm dứt chuyện này ở đời thứ hai, không ngờ cuối cùng vẫn lôi A Tà vào đây.”

“Có chấm dứt ở đời thứ ba hay không, ta không biết, nhưng ta thấy cháu trai cưng gặp rắc rối to rồi đó.” Trương Khởi Sơn chỉ vào đống bọ ăn xác mỗi lúc một đông sau lưng Ngô Tà nói.

Dù cho khả năng trấn tĩnh của Ngô Lão Cẩu có tốt đến đâu, khi nhìn thấy đứa cháu cưng của mình gặp phải nguy hiểm thì cũng không khỏi biến sắc. May mà Phan Tử, người được mệnh danh là trung khuyển của Tam gia, kịp thời chạy đến. Ngô Lão Cẩu thở phào một tiếng, lòng thầm ghĩ cứ tiếp tục thế này mình mà không bị bệnh tim thì cũng sẽ chết vì lo lắng, chẳng biết tại sao Trương Khởi Sơn có thể chịu đựng coi suốt mấy chục năm nay.

“Người này thân thủ cũng được, chỉ là trung thành có thừa mà cẩn thận không đủ.” Trương Khởi Sơn sao mà không biết y đang nghĩ gì, bèn cố ý nói chuyện khác để di dời sự chú của y. Những thứ khác có lẽ Trương Đại Phật Gia còn chịu thừa nhận là núi này cao còn có núi khác cao hơn, nhưng nói về thuật huấn luyện “chó” thì hắn vô cùng điêu luyện. Quả nhiên là Ngô Lão Cẩu quên khuấy chuyện mình đang rầu rĩ, cười nói Phan Tử là một dũng tướng của Ngô gia nhà y.

Trong lúc trò chuyện, họ lại một lần nữa nhìn thấy Bàn Tử lên sàn.

“Tên đó rốt cuộc là ai mà lập dị thế? Có phải là người của Lão Cửu Môn không, sao cũng dây vào đây?” Ngô Lão Cẩu thoáng nghi hoặc.

Trương Khởi Sơn nghĩ ngợi một lát, đáp một cách nghiêm túc: “Tên đó xuất hiện là để cảnh cáo chúng ta về hậu quả của việc tập thể dục không điều độ.”

“Ơ? Vậy là…” Lời còn chưa dứt, Ngô Lão Cẩu đã bị người nào đó đè ra tập thể dục tiếp.

Cuộc sống sau cánh cửa Thanh Đồng thật muôn hình vạn trạng; ngoài việc rình xem truyền hình trực tiếp cuộc sống thường nhật của con cháu, còn có thể ngày đêm lăn ga giường mà không sợ nhức mỏi cột sống.

Hôm nay khí trời trong xanh, trong Chung Cực lại là một ngày tươi đẹp.

Như đã hứa ^_^

Phần chú thích mình sẽ bổ sung sau.

Cuối cùng có ai muốn beta cho bộ này không? 

3 thoughts on “[Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C4

  1. Dập đầu cảm tạ chủ nhà :)) Tung bông hai chẻ đã lên sàn, và chờ mong ngày hai chẻ tình củm phát triển phát triển a~~ Cơ mà cái màn chẻ Tà nói chẻ Muộn người mềm như con gái, có chắc không phải cháu ghen với thể hình của người ta rồi nói xấu con người ta không??? :)))

    Like

  2. Pingback: [Họ Ngô bao giờ cũng bị họ Trương đè] C5 | AIGV Team

Gửi yêu và thương đến AIGV ❤